Luận cương liên bang số 67: Nhánh hành pháp

Giới thiệu.

Trong Luận cương Liên bang số 67, Alexander Hamilton bảo vệ nhánh hành pháp của Hiến pháp đề xuất, cụ thể là vai trò của Tổng thống. Tác giả bác bỏ các chỉ trích cho rằng quyền lực của Tổng thống giống như một vị vua hay vượt xa thống đốc bang New York. 

Ông giải thích rằng Tổng thống có quyền đề cử đại sứ, thẩm phán Tòa án Tối cao và các quan chức khác, nhưng cần sự đồng ý của Thượng viện. Tổng thống có thể bổ nhiệm tạm thời khi Thượng viện không họp, nhưng quyền này không áp dụng cho các ghế Thượng viện, vốn do thống đốc bang bổ nhiệm tạm thời hoặc do cơ quan lập pháp bang bầu. 

Những xuyên tạc và cáo buộc phóng đại quyền Tổng thống để gieo rắc nỗi sợ về chế độ quân chủ bị vạch trần là không trung thực và nhằm đánh lừa công chúng. 

Bản dịch:

Từ New York Packet, ngày 11 tháng 3 năm 1788 

Tác giả: Alexander Hamilton.

Kính gửi Nhân dân Bang New York:

Phần tiếp theo của Hiến pháp được đề xuất cần được xem xét là nhánh hành pháp, do Tổng thống đứng đầu. Đây là một trong những phần khó thiết kế nhất của Hiến pháp và đã phải đối mặt với những chỉ trích thiếu công bằng và sự xuyên tạc.

Những người phản đối Hiến pháp đã cố ý khuếch đại nỗi sợ hãi của công chúng về chế độ quân chủ bằng cách so sánh Tổng thống với một vị vua. Họ phóng đại quyền lực của Tổng thống, cho rằng quyền hạn này vượt xa quyền của một thống đốc bang New York, thậm chí hơn cả quyền của một vị vua Anh, mô tả Tổng thống như một nhà độc tài với vương miện và sự xa hoa. Những hình ảnh cường điệu về chế độ chuyên chế phương Đông đã được sử dụng để tô vẽ thêm kịch tính cho những tuyên bố này. Những nỗ lực như vậy vượt xa phạm vi tranh luận hợp lý và nhằm mục đích đánh lừa công chúng.

Để làm rõ vấn đề, cần xem xét chính xác quyền hạn thực tế của Tổng thống và vạch trần những so sánh sai lệch này. Những cáo buộc này không chỉ sai lầm mà còn mang tính lừa dối có chủ ý, đòi hỏi một phản ứng mạnh mẽ. Chẳng hạn, một nhà phê bình đã sai lầm khi tuyên bố rằng Tổng thống có quyền bổ nhiệm người thay thế các ghế trống trong Thượng viện, trong khi Hiến pháp rõ ràng trao quyền này cho các thống đốc bang. Sự xuyên tạc này cho thấy một số người đã đi quá xa để bóp méo sự thật.

Hiến pháp quy định rằng Tổng thống có quyền đề cử và, với sự đồng ý của Thượng viện, bổ nhiệm các đại sứ, thẩm phán Tòa án Tối cao, và các quan chức khác của Hoa Kỳ mà việc bổ nhiệm không được quy định khác trong Hiến pháp và phải được thiết lập bởi luật. Một điều khoản khác nêu rằng Tổng thống có quyền bổ nhiệm tạm thời để lấp các vị trí trống khi Thượng viện không họp, và các bổ nhiệm này hết hiệu lực vào cuối phiên họp tiếp theo của Thượng viện. Quyền này không bao gồm các ghế trong Thượng viện, vốn được các cơ quan lập pháp bang bầu chọn, không phải bổ nhiệm bởi luật. Hiến pháp nêu rõ rằng nếu một ghế Thượng viện trống khi cơ quan lập pháp bang không họp, thống đốc bang có thể bổ nhiệm tạm thời cho đến khi cơ quan lập pháp họp lại. Điều này chứng minh rằng Tổng thống không có quyền như vậy, và tuyên bố của nhà phê bình là vô căn cứ và có khả năng nhằm lừa dối.

Những xuyên tạc này cho thấy một số đối thủ sử dụng các chiến thuật không trung thực để khiến công chúng chống lại Hiến pháp. Trong trường hợp này, sự sai lệch rõ ràng đến mức đáng bị chỉ trích mạnh mẽ. Không ai trung thực có thể bênh vực cho những nỗ lực trắng trợn nhằm đánh lừa công dân Mỹ về giá trị thực sự của Hiến pháp.

Publius

Nguyễn Huy Vũ dịch và giới thiệu.


Đăng ngày

trong