Trả lời cho phản biện đối với Hiến-pháp-được-đề-xuất về quy mô lãnh thổ.
Tác giả: James Madison.
Chúng ta đã nhìn nhận sự cần thiết của Liên bang từ nhiều góc độ: (1) như là sự bảo vệ của chúng ta trước kẻ thù nước ngoài; (2) như là công cụ duy trì hòa bình giữa các bang; (3) như là sự phối hợp trong thương mại và các lợi ích chung khác; (4) như là sự thay thế duy nhất cho các quân đội thường trực trong các bang, điều này có thể gây nguy hiểm cho các quyền tự do dân sự; và (5) như là phương thuốc chữa trị các vấn đề của phe phái, vốn đã dẫn đến sự sụp đổ của các chính phủ khác dựa trên nguyên tắc quyền lực của nhân dân và nay cũng bắt đầu lan rộng trong chính hệ thống của chúng ta. Chủ đề cuối cùng cần xem xét trong vấn đề này là liệu, như một số người đã nói, lãnh thổ của Hoa Kỳ có thực sự quá rộng lớn đối với một chính phủ dựa trên nhân dân hay không.
Tôi đã giải thích lý do tại sao việc cho rằng chính phủ dựa trên nhân dân chỉ có thể tồn tại trong một lãnh thổ nhỏ là sai lầm. Tôi xin thêm rằng sai lầm này có vẻ bắt nguồn từ sự nhầm lẫn giữa một nền cộng hòa và một nền dân chủ thuần túy, khi áp dụng những lập luận dành cho nền dân chủ thuần túy vào các nền cộng hòa. Như tôi đã giải thích trước đây (Luận cương Liên bang số 10), sự khác biệt giữa hai hình thức chính phủ này là: trong một nền dân chủ thuần túy, nhân dân trực tiếp gặp gỡ và thực thi quyền lực; trong khi trong một nền cộng hòa, nhân dân thực thi quyền lực thông qua các đại diện. Vì vậy, một nền dân chủ thuần túy chỉ có thể tồn tại trong một lãnh thổ nhỏ, còn một nền cộng hòa lại có thể mở rộng trên một lãnh thổ lớn.
Một số tác giả nổi tiếng và có ảnh hưởng cũng đã góp phần vào sai lầm này. Là những người dưới quyền các vị vua, họ đã cố gắng làm cho chế độ quân chủ trông tốt đẹp hơn bằng cách so sánh nó với những ví dụ tồi tệ nhất trong lịch sử về chính phủ do nhân dân điều hành. Vì từ “cộng hòa”, chính phủ công cộng, “dân chủ”, và chính quyền của nhân dân, có ý nghĩa tương tự nhau, nên người ta đã dễ dàng chuyển những quan sát về nền dân chủ thuần túy sang các nền cộng hòa, bao gồm cả nhận xét rằng chính phủ này chỉ có thể được thiết lập trong một lãnh thổ nhỏ.
Một lý do khác khiến sai lầm này chưa được nhận thức đầy đủ là vì rất khó tìm được ví dụ về các nền cộng hòa thuần túy. Trong thế giới cổ đại, hầu hết các chính phủ dựa trên nguyên tắc nhân dân đều là các nền dân chủ thuần túy, và ở châu Âu hiện đại — nơi nguyên tắc đại diện được phát minh — không có chính phủ nào hoàn toàn dựa vào nhân dân và hoạt động hoàn toàn thông qua đại diện. Nếu châu Âu tự hào về việc phát hiện ra sức mạnh cơ học vĩ đại trong chính phủ, có thể tập hợp ý chí của một dân số đông đảo và điều phối sức mạnh đó vào bất kỳ mục tiêu nào cần thiết cho lợi ích công cộng, thì Mỹ tự hào về việc biến phát hiện này thành nền tảng của các nền cộng hòa thuần túy trải rộng trên một lãnh thổ rộng lớn. Thật đáng tiếc là lại có công dân Mỹ muốn tước đi vinh dự bổ sung của đất nước mình, đó là việc chứng minh hiệu quả toàn diện của nguyên tắc đại diện trong việc thiết lập hệ thống hiến pháp hiện tại.
Giới hạn lãnh thổ tự nhiên của một nền dân chủ thuần túy là khoảng cách từ trung tâm sao cho công dân ở xa nhất vẫn có thể tập hợp lại thường xuyên theo yêu cầu của các chức năng công cộng. Giới hạn dân số tự nhiên là số lượng công dân có thể tham gia vào các chức năng đó. Mặt khác, giới hạn tự nhiên của một nền cộng hòa là khoảng cách từ trung tâm sao cho các đại diện có thể gặp gỡ thường xuyên khi cần thiết để điều hành công việc công cộng. Liệu các giới hạn của Hoa Kỳ có vượt quá khoảng cách này không? Xét về kinh nghiệm của chúng ta trong mười ba năm qua, có vẻ là không. Bờ biển Đại Tây Dương là cạnh dài nhất của Liên bang, và trong suốt mười ba năm qua, các đại diện của các bang gần như luôn luôn được triệu tập. Tuy nhiên, các đại diện từ các bang xa nhất không hề vắng mặt khỏi Quốc hội nhiều hơn các đại diện từ các bang gần thủ đô.
Để có thể đưa ra một ước tính chính xác hơn về vấn đề thú vị này, chúng ta hãy xem xét các kích thước thực tế của Liên bang. Các ranh giới lãnh thổ, như được xác định trong hiệp ước hòa bình, là: phía đông là Đại Tây Dương, phía nam là vĩ độ 31 độ, phía tây là sông Mississippi, và phía bắc là một đường cong chạy giữa các vĩ độ 45 và 42 độ. Khoảng cách giữa vĩ độ 31 và 45 (khoảng cách dài nhất từ nam ra bắc) là 973 dặm, và khoảng cách giữa vĩ độ 31 và 42 (khoảng cách ngắn nhất từ nam ra bắc) là 764,5 dặm. Do đó, khoảng cách trung bình từ nam ra bắc là 868,75 dặm. Khoảng cách trung bình từ đông sang tây, từ Đại Tây Dương đến sông Mississippi, có thể dưới 750 dặm. So sánh những kích thước này với các quốc gia châu Âu, rõ ràng đây không phải là một lãnh thổ quá lớn để nguyên tắc đại diện có thể vận hành. Lãnh thổ này không lớn hơn nhiều so với Đức, nơi một hội đồng đại diện cho toàn bộ đế quốc luôn luôn được triệu tập. Nó cũng không lớn hơn nhiều so với Ba Lan, nơi có một hội đồng tương tự. Mặc dù Anh Quốc nhỏ hơn, nhưng các đại diện từ mũi phía bắc của đảo cũng phải di chuyển một khoảng cách tương tự như các đại diện từ những vùng xa xôi nhất của Liên bang.
Hơn nữa, còn có những lý do khác hỗ trợ khả năng mở rộng nguyên tắc đại diện trên toàn bộ lãnh thổ của Liên bang.
Thứ nhất, chính phủ chung của Liên bang sẽ không nắm toàn bộ quyền lực làm luật và thi hành luật. Thẩm quyền của nó sẽ chỉ giới hạn ở một số vấn đề cụ thể, có tầm ảnh hưởng toàn quốc nhưng không thể thực hiện được bởi bất kỳ bang nào riêng lẻ. Các cấp chính quyền địa phương, vốn có thể giải quyết hiệu quả những vấn đề có thể xử lý độc lập, sẽ giữ lại quyền hạn và thẩm quyền thích hợp của mình. Nếu Hiến pháp mới đề xuất bãi bỏ các chính quyền bang, những người phản đối sẽ có lý do để phản đối. Và ngay cả khi các chính quyền bang bị bãi bỏ, sẽ dễ dàng chứng minh rằng chính phủ chung của Liên bang sẽ phải tái lập chúng để bảo vệ chính bản thân mình.
Một điểm nhận xét thứ hai cần lưu ý là mục tiêu trực tiếp của Hiến pháp mới là bảo vệ sự đoàn kết của mười ba bang ban đầu, điều mà chúng ta đã biết là khả thi, và mở rộng thêm các bang khác có thể được hình thành từ các lãnh thổ hiện tại của các bang này hoặc từ các khu vực lân cận, điều này cũng có vẻ khả thi. Những vấn đề liên quan đến các phần lãnh thổ của chúng ta nằm ở khu vực biên giới phía tây bắc sẽ phải được để lại cho những thế hệ sau giải quyết vào một thời điểm thích hợp.
Thứ ba, cần lưu ý rằng việc di chuyển trong Liên bang sẽ trở nên dễ dàng hơn nhờ vào những cải tiến mới. Các tuyến đường sẽ được rút ngắn và bảo trì tốt hơn, sẽ có nhiều cơ sở lưu trú và dịch vụ tốt hơn cho du khách, và một hệ thống giao thông nội địa ở phía đông sẽ được mở rộng dọc theo toàn bộ chiều dài của mười ba bang. Việc vận chuyển giữa khu vực phía Tây và bờ Đông, cũng như trong mỗi khu vực, sẽ trở nên thuận tiện hơn nhờ vào các kênh đào mà thiên nhiên đã ban tặng cho chúng ta và những nỗ lực mà chúng ta đã thực hiện để hoàn thiện chúng.
Một yếu tố thứ tư, và thậm chí còn quan trọng hơn, là thực tế gần như mỗi bang sẽ, ở một mức độ nào đó, là một bang biên giới, và do đó sẽ được hưởng sự bảo vệ của Liên bang. Những bang xa nhất so với trung tâm Liên bang — và vì thế có thể nhận ít lợi ích thông thường hơn — sẽ giáp ranh với các quốc gia khác, và do đó đôi khi sẽ cần đến sức mạnh và nguồn lực của Liên bang hơn bao giờ hết. Có thể việc cử đại diện từ Georgia, hoặc các bang nằm ở biên giới phía tây và đông bắc đến thủ đô sẽ không thuận tiện, nhưng sẽ còn khó khăn hơn nhiều nếu họ phải tự gánh vác toàn bộ gánh nặng quân sự và tài chính để tự bảo vệ mình khỏi kẻ thù xâm lược. Vì vậy, dù họ có thể nhận ít lợi ích từ Liên bang trong một số lĩnh vực so với các bang gần hơn, họ sẽ nhận được những lợi ích lớn hơn ở những lĩnh vực khác.
Tôi chia sẻ những suy nghĩ này với các bạn, đồng bào của tôi, với niềm tin rằng các bạn sẽ suy xét chúng một cách thận trọng; và rằng các bạn sẽ không để những khó khăn có vẻ lớn lao, dựa trên những sai lầm phổ biến, dẫn dắt các bạn đến những kết luận u ám mà những người ủng hộ sự chia rẽ đang đưa ra. Đừng nghe theo những người nói rằng nhân dân Mỹ, gắn kết với nhau bằng bao nhiêu sợi dây tình cảm, không thể sống chung như những thành viên trong cùng một gia đình nữa; không thể tiếp tục là những người bảo vệ lẫn nhau vì hạnh phúc chung; không thể tiếp tục là công dân của một đế chế vĩ đại, đáng kính và thịnh vượng. Đừng nghe theo những người nói rằng hình thức chính phủ trong Hiến pháp đề xuất là điều chưa từng được thử nghiệm; rằng nó chưa bao giờ được xem xét, dù chỉ trong những tưởng tượng hoang đường nhất; rằng nó cố gắng làm điều không thể. Không, đồng bào của tôi, hãy bịt tai lại trước thứ ngôn ngữ độc hại này. Hãy khép lòng mình trước thứ độc tố mà nó mang lại. Dòng máu chung chảy trong huyết quản của công dân Mỹ, dòng máu mà họ đã đổ ra để bảo vệ những quyền thiêng liêng của mình, chính là điều thánh hóa Liên minh này và tạo nên sự khiếp sợ trước ý tưởng họ sẽ trở thành những người xa lạ, đối thủ và kẻ thù của nhau.
Và nếu chúng ta phải tránh những thí nghiệm chính trị mới, hãy tin tôi, thí nghiệm nguy hiểm và liều lĩnh nhất chính là việc xé nát chúng ta ra thành từng mảnh để bảo vệ tự do và thúc đẩy hạnh phúc của mình. Nhưng tại sao lại phải từ chối thí nghiệm về một nền cộng hòa mở rộng chỉ vì nó mới mẻ và chưa được thử nghiệm? Sau cùng, vinh quang của nhân dân Mỹ chính là ở chỗ, mặc dù họ đã tôn trọng những quan điểm của quá khứ và của các quốc gia khác, nhưng họ không để sự sùng bái mù quáng đối với những quan điểm ấy vượt qua ảnh hưởng của phán đoán sáng suốt, hiểu biết về tình hình của chính mình và những bài học từ kinh nghiệm của chính mình. Các thế hệ người Mỹ trong tương lai, và thực sự là cả thế giới, sẽ mang ơn chúng ta vì những đổi mới mà chúng ta đã thực hiện để bảo vệ quyền cá nhân và hạnh phúc chung. Nếu các lãnh đạo Cách mạng đã cẩn trọng không thực hiện bất kỳ bước đi nào chưa từng có, và không thiết lập một hình thức chính phủ chưa được thử nghiệm, thì ngay lúc này, nhân dân Hoa Kỳ có thể đang phải chịu đựng sự áp bức của một trong những chế độ vốn đã tước đoạt sự tự do của những dân tộc khác. May mắn thay cho nước Mỹ, và may mắn thay cho cả nhân loại, họ đã chọn một con đường mới mẻ và cao quý hơn. Họ đã thực hiện một cuộc cách mạng không có tiền lệ trong lịch sử nhân loại. Họ đã xây dựng những chính phủ không giống bất kỳ mô hình nào trên thế giới. Họ đã thiết lập một Liên minh vĩ đại, mà các thế hệ sau có trách nhiệm cải thiện và duy trì. Nếu họ có phạm phải sai lầm, chúng ta ngạc nhiên vì sai lầm đó ít đến mức nào. Và nếu họ đã mắc phải nhiều sai lầm nhất trong việc xây dựng cấu trúc của Liên bang dưới các Điều lệ Liên bang, thì chính nhiệm vụ này là khó khăn nhất để thực hiện. Đây chính là nhiệm vụ mà Đại hội Hiến pháp đã cố gắng thực hiện một lần nữa, và chính nỗ lực này mà các bạn hiện đang được yêu cầu đánh giá và đưa ra quyết định.
Bản dịch của Nguyễn Huy Vũ.