Giải phẫu học về nhà nước (Chương 5)

Chương 5. Điều mà nhà nước sợ hãi

Tác giả: Murray N. Rothbard.

Điều mà nhà nước sợ hãi nhất, tất nhiên, là bất kỳ mối đe dọa cơ bản nào đối với quyền lực và sự tồn tại của chính nó. Sự sụp đổ của một nhà nước có thể xảy ra theo hai cách chính: (a) bị một nhà nước khác xâm chiếm, hoặc (b) bị chính những công dân của mình lật đổ qua một cuộc cách mạng — tóm lại là qua chiến tranh hoặc cách mạng. Chiến tranh và cách mạng, với tư cách là hai mối đe dọa chính, sẽ luôn buộc những người lãnh đạo nhà nước phải dốc toàn lực và tăng cường tuyên truyền với dân chúng. Như đã nói ở trên, bất cứ giá nào nhà nước cũng phải huy động người dân để bảo vệ chính nó, với niềm tin rằng họ đang bảo vệ chính bản thân mình. Ngụy biện của ý tưởng này trở nên rõ ràng khi nghĩa vụ quân sự được áp dụng đối với những người từ chối “bảo vệ” bản thân và vì vậy bị ép buộc phải gia nhập quân đội của Nhà nước: không cần phải nói thêm, họ không được phép “bảo vệ” mình trước hành động này của chính nhà nước.

Trong chiến tranh, quyền lực của nhà nước đạt đến mức cao nhất, và dưới khẩu hiệu “phòng thủ” và “tình trạng khẩn cấp,” nhà nước có thể áp đặt một chế độ chuyên chế lên công chúng, điều mà trong thời bình có thể bị phản đối mạnh mẽ. Chiến tranh do đó mang lại nhiều lợi ích cho nhà nước, và thực tế, mỗi cuộc chiến tranh hiện đại đều để lại cho các dân tộc tham chiến một di sản vĩnh viễn là gánh nặng nhà nước gia tăng đối với xã hội. Hơn nữa, chiến tranh còn mang đến cho nhà nước cơ hội hấp dẫn để xâm chiếm những vùng đất mà ở đó nó có thể thực thi độc quyền vũ lực. Randolph Bourne chắc chắn đúng khi nói rằng “chiến tranh là sức khỏe của nhà nước,” nhưng đối với bất kỳ nhà nước cụ thể, chiến tranh có thể mang lại sức khỏe hoặc gây ra tổn hại nghiêm trọng.(35)

Chúng ta có thể kiểm tra giả thuyết rằng nhà nước chủ yếu quan tâm đến việc bảo vệ chính nó thay vì bảo vệ công dân của mình bằng cách đặt câu hỏi: Nhà nước theo đuổi và trừng phạt loại tội phạm nào một cách nghiêm khắc nhất — những tội phạm chống lại công dân hay những tội phạm chống lại chính nhà nước? Những tội phạm nghiêm trọng nhất trong hệ thống pháp lý của nhà nước gần như luôn là những mối đe dọa đối với chính quyền, ví dụ như phản quốc, đào ngũ và gia nhập quân đội của kẻ thù, không đăng ký nghĩa vụ quân sự, âm mưu lật đổ, ám sát các nhà lãnh đạo, hay các tội phạm kinh tế chống lại nhà nước như làm giả tiền hay trốn thuế thu nhập. Hoặc bạn có thể so sánh mức độ quyết liệt mà nhà nước dành cho việc truy tìm kẻ tấn công một cảnh sát so với sự chú ý mà nó dành cho trong một vụ tấn công một công dân bình thường. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là sự ưu tiên công khai của nhà nước trong việc tự bảo vệ mình khỏi công chúng lại ít khi được coi là mâu thuẫn với lý do tồn tại của nhà nước.(36)

Chú thích

(35) Chúng ta đã thấy rằng sự ủng hộ của giới trí thức là yếu tố quan trọng đối với nhà nước, và điều này bao gồm cả sự ủng hộ chống lại hai mối đe dọa lớn mà nhà nước phải đối mặt. Vì vậy, về vai trò của các trí thức Mỹ trong việc nước Mỹ tham gia vào Chiến tranh Thế giới thứ I, có thể tham khảo bài viết của Randolph Bourne, The War and the Intellectuals, trong The History of a Literary Radical and Other Papers (New York: S.A. Russell, 1956), trang 205-22. Như Bourne đã chỉ ra, một chiến thuật phổ biến của các trí thức trong việc giành sự ủng hộ cho các hành động của nhà nước là hướng mọi cuộc thảo luận vào trong khuôn khổ của chính sách cơ bản của nhà nước, đồng thời ngăn chặn bất kỳ sự chỉ trích căn bản hay toàn diện nào đối với khuôn khổ này.

(36) Như Mencken đã diễn đạt theo phong cách đặc trưng của ông: Băng nhóm này (“những kẻ lợi dụng, tạo thành chính phủ”) gần như miễn nhiễm với hình phạt. Những cuộc tống tiền tồi tệ nhất của họ, ngay cả khi rõ ràng nhằm thu lợi cá nhân, cũng không phải chịu bất kỳ hình phạt nào theo luật pháp của chúng ta. Kể từ những ngày đầu của nền Cộng hòa, chỉ có chưa đầy vài chục người trong số họ bị luận tội, và chỉ một vài kẻ cấp dưới vô danh mới từng bị bỏ tù. Số người bị giam giữ tại Atlanta và Leavenworth vì phản kháng lại sự bóc lột của chính phủ luôn gấp mười lần số quan chức chính phủ bị kết án vì áp bức người nộp thuế để thu lợi cho bản thân. (Mencken, A Mencken Chrestomathy, trang 147-48). Để có một mô tả sinh động và đầy ấn tượng về sự thiếu bảo vệ cho cá nhân trước sự xâm phạm quyền tự do của các “người bảo vệ” của họ, hãy tham khảo H.L. Mencken, The Nature of Liberty, trong Prejudices: A Selection (New York: Vintage Books, 1958), trang 138-43.


Thẻ: