Cái giá của chủ nghĩa tiến bộ. Phần 3

Phần 3. Trường Công So Với Việc Dạy Ở Nhà 

Năm 2019, Giáo sư Luật Harvard Elizabeth Bartholet đã xuất bản một bài viết kêu gọi một “lệnh cấm tạm thời” đối với việc học tại nhà, điều mà bà cho rằng mâu thuẫn với các lý tưởng của Chủ nghĩa Tiến bộ. Bà lập luận rằng, “Học tại nhà gây ra những lo ngại cả về học thuật và dân chủ.” Giáo dục công lập “giúp trẻ em nhận thức được các giá trị văn hóa quan trọng và cung cấp các kỹ năng để [chúng] tham gia một cách hiệu quả vào cộng đồng và xã hội rộng lớn hơn thông qua các hình thức tham gia công dân khác nhau. Ngay cả những bậc cha mẹ dạy học tại nhà có khả năng đáp ứng chức năng học thuật của giáo dục cũng không chắc có thể đáp ứng được chức năng dân chủ.”

Bartholet đã công bố sự chỉ trích của mình đối với việc học tại nhà vào thời điểm niềm tin vào hệ thống trường công của Mỹ đang giảm mạnh, nhưng bà lại không cung cấp bất kỳ phân tích so sánh nào. Vậy hai hệ thống này khác nhau ra sao?

Theo các lý thuyết giáo dục Tiến bộ, chính phủ liên bang bắt đầu gia tăng quyền kiểm soát đối với hệ thống giáo dục trong thế kỷ XX, áp đặt các bài kiểm tra tiêu chuẩn hóa quốc gia vào năm 1965 và thành lập một cơ quan hành chính giáo dục liên bang, Bộ Giáo dục, vào năm 1979. Sang thế kỷ XXI, cả chương trình “Không trẻ em nào bị bỏ lại phía sau” của George Bush và “Tiêu chuẩn chung” của Barack Obama đều yêu cầu nhiều ngân sách liên bang hơn, cùng với sự giám sát hành chínhkiểm tra tiêu chuẩn hóa nhiều hơn đối với các trường công.

Kết quả thật đáng thất vọng. Kể từ năm 1970, Mỹ đã tăng đáng kể chi tiêu cho giáo dục, chủ yếu để mở rộng bộ máy hành chính trường học, với tốc độ tăng trưởng vượt xa cả số lượng học sinh lẫn giáo viên. Ngày nay, người nộp thuế chi hơn 15.000 đô la cho mỗi học sinh trường công, nhưng điểm kiểm tra hầu như không thay đổi và, ở một số khu vực, còn giảm sút. Những kết quả này đặc biệt ảm đạm sau khi chương trình “Không trẻ em nào bị bỏ lại phía sau” gắn nguồn tài trợ cho trường học với điểm kiểm tra, khiến giáo viên phải dành nhiều thời gian hơn để “dạy theo bài kiểm tra,” thay vì giảng dạy các môn học khác.

Ngược lại, học sinh học tại nhà luôn vượt trội hơn so với bạn đồng trang lứa trong trường công, với điểm số cao hơn tới 30 phần trăm, ngay cả khi so sánh học sinh từ các gia đình có trình độ kinh tế và giáo dục tương đương. Những khác biệt này không có gì phải ngạc nhiên khi mà các động cơ liên quan được xem xét. Khi bạn chi tiền của bạn cho con của bạn, bạn có xu hướng quan tâm hơn đến cả chi phí lẫn chất lượng giáo dục so với các quan chức hành chính chi tiền của người khác cho con của người khác.

Thật khó hiểu khi các trường công lại thúc đẩy sự phát triển xã hội bằng cách nhóm trẻ theo độ tuổi, tạo ra môi trường mà học sinh hầu như chỉ tương tác với những trẻ có cùng mức độ trưởng thành. Mặc dù “xã hội hóa” là lợi ích được trích dẫn phổ biến nhất của giáo dục công, nhưng học sinh học tại nhà vượt trội hơn đáng kể so với các bạn cùng lứa ở trường công khi được kiểm tra về sự phát triển xã hội, cảm xúc và tâm lý. Trái ngược với việc bị cô lập, học sinh học tại nhà có cơ hội giao lưu nhiều hơn với những người ở mọi lứa tuổi. Ví dụ, các nhóm học tại nhà (homeschool co-ops) tập hợp học sinh lại để tham gia các buổi học nhóm, thường do phụ huynh có chuyên môn trong lĩnh vực đó giảng dạy.

Đáng tiếc là nhiều gia đình muốn cho con học tại nhà lại không đủ khả năng để rút con khỏi các trường công, điều này đặt ra câu hỏi tại sao chính phủ lại buộc họ phải tiếp tục tài trợ cho chính những ngôi trường mà họ đang cố gắng rời bỏ?

NguồnProgressivismMises Institute.

Biên dịch: Phong trào Duy Tân.


Đăng ngày

trong

Thẻ: